7 vùng đất kỳ lạ nơi người dân bị cấm... chết
Cái chết thường được xem là hình phạt nặng nề nhất cho mọi tội ác, nhưng ở một số nơi trên thế giới, chết lại bị cấm. Dù điều này có vẻ phi lý, nhưng tại những khu vực này, việc chết không có hình phạt cụ thể. Một ví dụ là Sellia, Ý, nơi thị trưởng đã ban hành lệnh cấm người dân đổ bệnh do dân số quá ít (chỉ 537 người, phần lớn trên 65 tuổi). Lệnh này nhằm khuyến khích mọi người chăm sóc sức khỏe, và những ai không đi khám sức khỏe định kỳ sẽ bị phạt nặng.
Cugnaux, Pháp, gặp khó khăn trong việc tìm nơi chôn cất người đã khuất do chỉ còn 17 chỗ trống tại hai nghĩa địa. Mảnh đất duy nhất có thể mở rộng nghĩa trang là một doanh trại quân đội, nhưng chính quyền đã cấm chôn cất tại đó. Thị trưởng Philippe Guérin tuyên bố rằng việc chết là bất hợp pháp nếu chưa có giấy phép.
Tương tự, ở Sarpourenx, Pháp, với dân số 260 người, thị trưởng đã ra lệnh cấm người dân không được phép chết do nghĩa trang quá đông đúc. Tuy nhiên, ông đã vi phạm chính quy định của mình khi qua đời vào năm ngoái ở tuổi 70.
4. Biritiba Mirim, Brazil: Biritiba Mirim gặp vấn đề quá tải tại nghĩa trang địa phương. Năm 2005, thị trưởng đã ban lệnh cấm không ai được chết do thiếu chỗ chôn, trong khi phương pháp hỏa táng không được Nhà thờ Thiên Chúa chấp nhận. Việc mở rộng nghĩa trang cũng bị cản trở bởi luật pháp. Năm 2010, một nghĩa trang mới được mở, cho phép người dân “chết” bình thường trở lại.
5. Lanjaron, Tây Ban Nha: Năm 1999, thị trưởng Lanjaron đối mặt với tình trạng quá tải tại nghĩa trang và đã cấm người dân không được chết cho đến khi tìm được địa điểm mới cho nghĩa trang.
Người dân Lanjaron cần đặc biệt chú trọng sức khỏe để tránh tử vong, vì một sắc lệnh yêu cầu họ phải giữ gìn sức khỏe cho đến khi chính quyền có thể xây dựng nghĩa trang mới. Tại Falciano Del Massico, Ý, do tranh chấp với thị trấn lân cận, nơi này không có nghĩa trang và đã tuyên bố cái chết là bất hợp pháp từ năm 2012. Điều này nhằm phản đối việc thị trấn bên cạnh tính phí cao cho người dân Falciano khi sử dụng nghĩa trang của họ. Đến nay, đã có 2 người chết bất chấp sắc lệnh này và Falciano vẫn chưa có nghĩa trang riêng.
Longyearbyen, thị trấn khai thác mỏ ở cực Bắc, được xem là nơi định cư xa xôi nhất thế giới. Từ năm 1950, chính quyền đã ngừng cho phép chôn cất do xác không phân hủy được dưới lớp băng vĩnh cửu. Nơi đây còn bảo quản virus cúm Tây Ban Nha từ năm 1918 trên các thi thể. Người dân già yếu hoặc bệnh tật phải rời thị trấn để được an nghỉ vì phúc lợi y tế của Na Uy không đến được đây.







Source: https://afamily.vn/7-vung-dat-ki-la-noi-nguoi-dan-khong-duoc-phep-chet-20170406093628868.chn